Cửa phòng sách mở ra, chú Phùng đứng ở cửa: “Người đã sắp xếpphòng khách hết rồi ạ.” Tông Khải Phong gật đầu.“Đừng lo lắng, sự việc đã được giải quyết rồi, ông ta cũng nói không có việc gì xảy ra.” Tông Khải Phong phát hiện ánh mắt lo lắng của ɖu͙ƈ Tú nên an ủi bà.ɖu͙ƈ Tú cụp mắt xuống: “Em không lo lắng.”“Cứng miệng.” Tông Khải Phong nắm lấy tay của bà: “Đi thôi.”Hà Văn Hoài ngồi trêи chiếc sofa gỗ đỏ trong phòng khách, trướcmặt ông đã đặt sẵn cốc trà, Hà Thuỵ Hành đứng bên cạnh ông ta.Nhìn thấy Tông Khải Phong bước vào, Hà Văn Hoài đứng dậy: “Ông Tông à, vụ này tôi phải cầu xin đến ông.”“Cầu xin tôi à?” Tông Khải Phong mỉm cười: “Ông đừng đùa với tôi nữa, ông có chuyện gì cần cầu xin tôi chứ?”“Ôi.” Hà Văn Hoài thở dài: “Còn không phải hai đứa con không ra gì của tôi à, chúng nó gây chuyện.”“Chuyện gì?” Tông Khải Phong kéo ɖu͙ƈ Tú cùng ngồi xuống ghế sofa.Người giúp việc lại bưng lên hai cốc trà.“Hôm nay ông đã xem tin tức chưa?” Hà Văn Hoài hỏi.“Chưa.”Từ khi Tông Khải Phong không lo việc nữa, ông không thích xem tin tức, mà chỉ viết thư pháp, ɖu͙ƈ Tú cùng đi tản bộ với ông, chơi cờ tướng, một ngày như thế là hết rồi.“Ông xem trước đi.” Hà Văn Hoài bảo con trai đưa tin tức cho Tông Khải Phong.Hà Thuỵ Hành đưa điện thoại: “Bác Tông.”Tông Khải Phong nhìn qua, ông hơi ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì tin tức khác thường mà là vì nhà bọn họ xảy ra chuyện, tại sao lại đến tìm ông?Bởi vì với quan hệ của nhà họ Hà,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cu-mang-thai-anh-yeu-em/1203480/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.