Trình ɖu͙ƈ Tú được đưa vào phòng sinh.Tông Khải Phong đứng ngoài cửa sốt ruột đi tới đi lui, thi thoảng lại nhìn vào trong, nhưng ngoài tiếng kêu đau đớn của Trình ɖu͙ƈ Tú thì không còn âm thanh nào khác.Văn Nhàn đi tới an ủi: “Đừng lo lắng quá.”Tông Khải Phong quay đầu nhìn cô ấy thật lâu, cuối cùng vẫn không nói gì.Anh muốn hút thuốc để làm dịu bớt tâm trạng căng thẳng và lo lắng trong lòng, nhưng nhìn thấy tấm biển cấm hút thuốc trêи tường thì lại gượng ép ngừng ý nghĩ hút thuốc.Sự giày vò này kéo dài hơn bảy tiếng đồng hồ, vì Trình ɖu͙ƈ Tú sinh lần đầu nên miệng đáy huyệt cũng mở tương đối chậm."A..."Bỗng nhiên trong phòng sinh truyền ra một tiếng hét cao vút, sau đó là tiếng trẻ sơ sinh nỉ non khóc oà.Mắt Tông Khải Phong sáng lên, kϊƈɦ động nói: “Cô ấy sinh rồi sao?”Văn Nhàn cũng thở nhẹ một hơi: “Chắc là vậy”Tầm 10 phút sau cửa phòng sinh mở ra, y tá bế em bé bước tới: "Sản phụ đã sinh, là một bé nam, ra đời vào bảy giờ hai mươi phút sáng ngày 21 tháng 12, nặng ba cân rưỡi”Tông Khải Phong rất chờ mong nhưng lúc này anh lại không biết hình dung tâm trạng mình thế nào, chỉ đứng yên tại chỗ kϊƈɦ động.Văn Nhàn tiến lên đón lấy đứa bé rồi nói: "Cảm ơn cô”.“Đây là điều chúng tôi nên làm, lát nữa sản phụ sẽ ra” Nói rồi y tá trở vào phòng sinh, sau đó đóng cửa lại.Văn Nhàn nhìn đứa bé sơ sinh được bọc trong tã lót với vẻ mặt dịu dàng, cậu bé thật sự rất nhỏ, rất mềm yếu dường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cu-mang-thai-anh-yeu-em/1203654/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.