An Điềm cầm điện thoại lên xem, là số điện thoại nhà của Lý Tư Kỳ.
An Điềm hít một hơi thật sâu, vừa bắt máy lên đã nghe giọng nói trong trẻo của An An vang lên: “Mẹ ơi!”
“Ừ.” An Điềm bất giác nhoẻn miệng cười, “An An có ngoan không?”
“An An rất ngoan!” An An bốn tuổi đang cầm máy, giương đôi mắt to tròn xinh xắn lên nhìn Lý Tư Kỳ đang ngồi bên cạnh rồi cười nói, “Không tin mẹ cứ hỏi mẹ nuôi đi.”
“Thôi được rồi, mẹ biết An An nhà ta ngoan nhất mà!” An Điềm mỉm cười, lúc này thật sự rất muốn hôn lên đôi má xinh xắn của An An.
“Mẹ ơi, ngày mai là ngày mẹ đến thăm con đấy, nhất định phải đến sớm nhé.”
Giọng nói đầy kì vọng của An An khiến An Điềm không khỏi cảm thấy chạnh lòng. Cô cúi đầu nghĩ một lát rồi cố dùng giọng vui vẻ đáp lại: “Đương nhiên rồi, mẹ nhất định sẽ đến sớm.”
An Điềm nói xong lại nói tiếp với An An: “An An ngoan, con đưa điện thoại cho mẹ nuôi được không? Mẹ có vài việc muốn nói với mẹ nuôi.”
“Vâng ạ.” An An dường như cảm nhận được An Điềm có gì đó bất thường, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ, giơ bàn tay bé lên đưa điện thoại ra trước mặt Lý Tư Kỳ nói: “Mẹ nuôi, mẹ con muốn nói chuyện với mẹ.”
“Ừ.” Lý Tư Kỳ mỉm cười nhận điện thoại, sau đó ngồi xổm xuống xoa đầu An An rồi nói với cậu, “An An đi chơi với Mỹ Mỹ đi.”
An An gật đầu chạy đi.
“An Điềm, làm việc ở thành phố H
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cu-quay-lai-tong-tai-biet-sai/395313/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.