Chương 503
“Ông không bị liệt, cháu đi làm việc của cháu đi!”
Nam Lâm chủ động nhận trọng trách, nói cô ấy có thể ở bên cạnh ông nội, dù sao cô ấy cũng không nhất định phải vẽ thiết kế ở công ty, thời gian khá tự do, có ông cụ hướng dẫn, có lẽ có thể có nhiều linh cảm thiết kế hơn.
Cố Hoành cho Nam Mẫn xem sắp xếp lịch trình trong một tuần của cô.
“Cô thực sự không có nhiều thời gian ở lại bệnh viện, tuần này còn phải đến thành phố Bạch một chuyến, có một ca phẫu thuật đang đợi cô đấy”.
Dù là vậy, Nam Mẫn vẫn không yên tâm, lùi lại hết công việc có thể lùi, cứ có thời gian là chạy đến bệnh viện.
Người bị ốm, yếu đuối nhất cũng cô đơn nhất.
Ba người con trai của ông cụ, người thì chết, người thì tàn phế, người thì không có lương tâm, cũng may còn cháu gái tận hiếu bên giường.
Nam Mẫn xách điểm tâm trái cây mà ông cụ thích ăn, lại đến bệnh viện, vừa đi vào phòng bệnh, vừa hỏi: “Ông cụ nằm viện cũng lâu rồi, Nam Ninh Trúc vẫn không đến thăm à?”
“Không thấy đến”, Cố Hoành nói: “Không biết ông ba nghe từ đâu việc ông hai bị cô đánh gãy chân, sợ không dám đến. Hơn nữa tôi còn nghe nói…”
Nam Mẫn cau mày: “Buồn xì hơi cứ việc xì hơi, đừng định nói lại ngừng”.
Cố Hoành sờ mũi, mấy ngày nay tổng giám đốc Nam khó ở, nói chuyện cũng càng ngày thô tục.
Anh ta không ngập ngừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cu-toi-khong-muon-lam-nguoi-thay-the/522889/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.