Chương 832
Dù dây thần kinh của Lạc Ưu thô đến mức nào cũng bị tiếng “chị dâu” này đánh cho tỉnh mộng, gương mặt xinh đẹp đỏ hồng.
“Nhóc Lý kia, cưng ngứa đòn rồi phải không?”
Thấy anh hai Quyền Dạ Khiên sắp thẹn quá hóa giận, Trình Hiến sợ em bé nhà mình bị đánh bèn vội vàng kéo anh ta ra sau, nhéo một cái: “Đừng có nhây như vậy”.
Lý Vân trốn sau lưng Trình Hiến, le lưỡi với anh hai.
Tay Nam Mẫn cầm kịch bản, vẻ mặt hết sức bình tĩnh nhắc nhở Lạc Ưu:
“Ưu Ưu, cô có chuyện muốn nói với anh hai mà phải không?”
Lạc Ưu sửng sốt, nửa ngày sau mới nhớ ra: “À phải rồi, anh hai Quyền, tôi có chuyện muốn nói với anh”.
“Nói cái gì?”
“Chúng ta… Ra ngoài nói đi”.
Quyền Dạ Khiên như cái cột gỗ gật đầu: “À, được”.
Bạch Lộc Dư cũng muốn ra theo: “Bọn em theo nghe với được không?”
Lý Vân cũng ồn ào: “Đúng đó, có cái gì mà bọn này không nghe được hả?”
Quyền Dạ Khiên quay đầy, giơ tay làm động tác cắt cổ đầy cảnh cáo, đóng cửa phòng bệnh, theo Lạc Ưu ra ngoài.
—
Ra khỏi phòng bệnh, Quyền Dạ Khiên thấy Dụ Lâm Hải vẫn ngồi trên ghế dài bên ngoài thì chợt nhướng mày.
Anh ta cho tay vào túi, ngước cằm, bởi vì Dụ Lâm Hải ngồi mà anh ta đứng nên có cảm giác đứng tít trên cao nhìn xuống Dụ Lâm Hạ ở dưới hạ giới.
“Tại sao anh vẫn còn ở đây?”
Không biết Dụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cu-toi-khong-muon-lam-nguoi-thay-the/523896/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.