Ngô Củ trong lúc nhất thời cảm thấy có chút hoảng hốt, cười khan một tiếng, nói:
"Quân thượng anh minh."
Tề Hầu nói:
"Nhị ca cảm thấy Cô anh minh sao? Buổi trưa, Nhị ca còn chèn ép Cô, nói Cô thấy sắc đẹp liền quên mất con."
Ngô Củ tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thấy mình nói rõ ràng không như thế, đều là Tề Hầu tự mình thêm mắm dặm muối. Ngô Củ cười khan một tiếng.
Tề Hầu còn nói:
"Ừ, cõi đời này e rằng thật có một loại sắc có thể làm Cô đầu óc choáng váng. Nhị ca biết là cái gì không?"
Ngô Củ thuận miệng nói:
"Củ không biết, kính xin Quân thượng chỉ giáo."
Tề Hầu khẽ cười một tiếng, nói:
"Đó chính là... Nhị ca."
Ngô Củ phút chốc có điểm mộng, ngẩng đầu lên nhìn Tề Hầu. Cặp mắt trắng đen rõ ràng lập loè kinh ngạc cùng mê man, như xuyên thấu đêm đen.
Tề Hầu nheo mắt lại, cười nói:
"Nhị ca làm đồ ăn đầy đủ sắc vị, khiến người ta ăn muốn ngừng mà không được. Chỉ sợ cũng chỉ có sắc này có thể khiến Cô đam mê, thần hồn điên đảo. Nói tới chỗ này, Nhị ca vẫn làm vằn thắn cho Cô ăn đi?"
Ngô Củ vừa nghe, tâm lý thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm.
Thì ra Tề Hầu là kẻ tham ăn. Quả thật là nôn nghén muốn ăn vằn thắn. Nói tới nói lui chính là vì một bát vằn thắn!
Ngô Củ nói:
"Nếu Quân thượng muốn ăn, sáng sớm ngày mai Củ sẽ làm."
Tề Hầu nở nụ cười, nói:
"Không được."
Ngô Củ muốn đánh cho hắn hôn mê.
Sáng sớm ngày mai cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cu/2282700/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.