Giọng nói có lực xuyên qua di động vang dội trong xe.
Trợ lý và tài xế ở một bên âm thầm cười trộm.
Trong ba đứa nhóc nhà ông chủ Diệp, Diệp Vũ Triết thật sự quá dễ thương.
Không, hay có thể nói cả ba đều rất dễ thương.
Lúc này trên mặt Diệp Hoài Cẩn cũng nở một nụ cười bất đắc dĩ, anh thấp giọng nói với Diệp Vũ Triết ở đầu kia điện thoại: “Bố sắp về đến nhà rồi.”
Anh gọi vợ là vợ yêu, đến khi bọn trẻ lớn hơn và hiểu chuyện hơn một chút, anh cả nói mình là yêu yêu, anh hai muốn nhiều hơn anh cả một chữ yêu, cuối cùng biến thành yêu yêu yêu.
Anh có nên cảm thấy may mắn vì cậu út nhà mình không tự xưng là yêu yêu yêu yêu không?
“Bố nhanh lên, bằng không bụng con sắp đói đến xẹp lép rồi.” Anh hai tiếp tục nói.
“Bố biết rồi! Còn nữa, đưa điện thoại cho mẹ.” Diệp Hoài Cẩn tiếp tục nói, giờ phút này trong ánh mắt anh xẹt qua chút dịu dàng.
“Không cho, bố mau chóng trở về ăn cơm đi! Trở về là có thể ôm mẹ hôn mẹ… tút tút tút… ”
Sau khi Diệp Vũ Triết nói xong câu đó, Diệp Hoài Cẩn nghe thấy tiếng cúp điện thoại.
Thằng nhóc xấu xa!
Bên này, sau khi cúp điện thoại, Diệp Vũ Triết trả lại di động cho Mục Nhan: “Mẹ ơi, bố sắp về rồi.”
Nói xong, tầm mắt của Diệp Vũ Triết lại hướng về phía bàn.
Hic hic hic ~ Tại sao trẻ con không thể ăn bất cứ thứ gì chúng muốn!
Mục Nhan cảm thấy mình thật sự sắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cua-anh-de-la-dau-bep/2380003/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.