🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Khương Mạn, cô đừng có làm bừa!"  
"Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám ra tay thì chắc chắn tôi sẽ phong sát cô"  

Phó tổng giám đốc Vương hiển nhiên là không biết thực lực của Khương Mạn như thế nào, vừa nghe xong liền hét lên: "Các người ăn hiếp một người phụ nữ sao? Tôi không quen nhìn... a!"!! "  
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì thanh kiếm dài trong tay Khương Mạn chém tới.  

Lưỡi kiếm cắt ngang không khí và phát ra tiếng kêu, khi đến gần khuôn mặt xấu xí của phó tổng giám đốc Vương thì kiếm chuyển từ chém thành tát.  
Thân kiếm làm bằng sắt lạnh đập thẳng vào mặt phó tổng giám đốc Vương khiến anh ta sợ hãi, răng bị đánh bay ra ngoài.  
Anh ta lảo đảo bước sang bên cạnh, che mặt lại, chưa kịp hét lên thì giọng giễu cợt của người phụ nữ vang lên: "Đánh vào miệng chó trước, đánh chân chó sau..."  
Khương Mạn đá vào đầu gối anh ta, phó tổng giám đốc Vương kêu lên một tiếng "á", một con chó ăn phân ngã lăn ra đất.  
Hai người Trần Bảo sợ tới mức mặt mày tái mét.  
Ôi trời ơi! Cái quái gì đây!  
Khương Mạn này ăn phải thuốc nổ sao? Vào cửa chưa hỏi gì mà đã đánh luôn?!  
Hai người Trần Bảo làm sao dám đánh với cô, bọn họ quay đầu muốn bỏ chạy.   
Quản lý của Lam Tâm vội vàng kêu lên: "Khương võ thần, bọn họ định chạy kìa!"  
Khương Mạn liếc mắt nhìn, chân quét qua cái ghế bên cạnh, ghế như đạn đại bác đập thẳng vào chân của hai tên béo đang muốn bỏ chạy.  
"A"  
"Á"  
Cả hai ngã chồng lên nhau, vừa ngẩng đầu lên thì một thanh kiếm dài chém tới, xẹt qua mũi bọn họ, đâm thẳng vào khung cửa gỗ bên cạnh khiến kiếm rung nhẹ.  
Thanh kiếm này thậm chí còn không có lưỡi, nhưng lại bị ném qua như một con dao rồi đâm vào cửa gỗ thì cũng có thể tưởng tượng lực mạnh đến mức nào?  
Trần Bảo sợ tới mức trợn mắt, mồm há hốc, người bên cạnh anh ta còn thở không nổi, ngất xỉu luôn.  
"Khương võ thần, cô tha cho tôi đi, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!!" Trần Bảo sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha.  
"Mọi việc đều do lão Vương xúi giục. Anh ta thích Lam Tâm và muốn cô ta làm t ình nhân của mình. Tôi cũng bị ép buộc thôi, tôi chỉ là người làm công ăn lương thôi..."  
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.