【 85 】
"Ngưng nhi, ta... Ta không phải ý đó." Ta cười cười, lại phát hiện tiếng cười kia sao thật gượng ép.
Sau một lúc lâu, Tấn Ngưng mới khẽ vỗ vỗ trán ta, nhẹ nói: "Không sao, ta biết ngươi không có ý đó." Trên mặt nàng cũng kéo ra nụ cười cứng ngắc, biết bao nhiêu miễn cưỡng.
Chẳng biết nên nói thêm gì, ta cúi thấp đầu, tiếp tục giúp nàng xoa chân.
Đúng vậy, quả thật mấy ngày qua trong lòng hạnh phúc càng nhiều ta càng sợ hãi. Đến giờ phút này mới biết được, nguyên lai trong lòng ta luôn có tiềm thức xác định rằng một năm sau, ta sẽ rời đi. Càng tưởng tượng mọi việc có bao nhiêu tốt đẹp, thì sự thật lại càng tàn khốc. Chẳng phải ta đã sớm quyết định sao, một năm sau, không oán hận, không tham vọng, chỉ lặng lẽ rời bỏ -- với tiền đề quận chúa chẳng hề yêu ta.
Nhưng hôm nay, ta nên làm thế nào đây?
Lưu lại bên quận chúa? Nhưng ta dựa vào cái gì để được ở bên cạnh nàng? Đưa quận chúa rời đi? Ta lại dựa vào cái gì để đưa quận chúa rời đi? Hơn một tháng nay, mỗi đêm ta đều lẳng lặng đợi chờ Tấn Ngưng ngủ say trong lòng, mới dám phóng túng chính mình đi vào giấc ngủ. Sợ hãi Tấn Ngưng ở trong lòng ta ngủ không an ổn, sợ hãi ta không thể cấp cho nàng giấc ngủ an tâm, sợ hãi một năm sau... không còn có thể thấy nàng ngủ trong lòng ta như vậy nữa. Ta vẫn luôn suy đoán đến vị tướng quân một năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cua-ta-la-quan-chua/2655043/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.