【 110 】 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi
Hôm nay là sinh nhật quận chúa, không biết quận mã gia sẽ chúc mừng nàng như thế nào, dù sao ít nhất cũng phải là ra ngoài ăn một bữa cơm. Nhưng chẳng hiểu vì sao từ khi sáng sớm, vừa bước chân vào đại sảnh ta liền chỉ thấy mình quận chúa thôi, nàng một mình đứng bên quầy thuốc, đem từng vốc dược thảo trên bàn bỏ vào từng ngăn, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc gì... Mà ta có lẽ nên gọi động tác của nàng là "Ném", đúng vậy, quả thật nàng đang ném số dược thảo kia vào trong từng ngăn tủ.
"Quận chúa?" Ta vội đến gần hô nàng.
"Nguyệt Nhi?" Quận chúa xoay đầu lại, trên mặt nàng hơi mỉm cười, "Sớm."
Dù lúc này vẻ mặt quận chúa đang cười, nhưng ta vẫn có thể cảm thấy từng trận hàn khí được che giấu dưới nụ cười kia.
"Ngài..." Ta thật cẩn thận hỏi, "Ngài không sao chứ?"
"Không có việc gì a, sao vậy?" Quận chúa vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, sau đó lại cười cười.
Nhất định là có chuyện.
Ta vội nói: "Không, không có gì."
Lúc này ta mới phát hiện điều không thích hợp -- Quận mã gia không có ở đây. Nói ra thì, đáng lẽ đây là khoảng thời gian mà quận mã gia cùng quận chúa sắp xếp lại dược thảo sau khi giúp người xem chẩn, chính là chẳng hiểu vì sao quận chúa giờ lại chỉ đứng một mình?
"Quận chúa, quận mã gia đâu?" Ta tùy ý hỏi.
Quận chúa chợt ngừng động tác: "Sáng sớm hắn chỉ để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cua-ta-la-quan-chua/2655079/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.