114 】
Hôm qua mệt nhọc cả ngày, đợi đến khi cùng Tấn Ngưng từ bể tắm về phòng, ta lập tức nhào lên giường say ngủ.
Bây giờ, cảm giác tô ngứa chợt từ trên lông mi truyền xuống, nhưng bởi ngủ vẫn chưa đủ no, ta nằm lì trên giường không chịu dậy. Nhắm mắt ngủ mặc kệ bất kỳ điều gì -- Huống chi, ta biết người đang trêu ghẹo trên mặt ta là ai.
Nhưng dù thái độ của ta hờ hững như vậy, người gây rối lại chẳng muốn bỏ qua. Ngoài cảm giác tô ngứa, thậm chí còn có đau -- Đau bởi vì bị người đó dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn, và lực lại càng ngày càng tăng, khiến ta sắp không thể chịu được.
"Ngưng nhi..." Ta tức giận hô, nhưng vẫn chưa mở mắt ra, bởi vì thật sự là quá mệt mỏi.
Bên tai truyền đến tiếng cười khanh khách quen thuộc, sau một lúc, mới nghe thấy tiếng nàng nỉ non: "Trời ~ sáng ~ rồi~"
"Ân, ta biết." Ta nhíu nhíu mày, vẫn như trước không chịu mở mắt.
"Đã biết sao còn chưa chịu rời giường?" Trên mặt lại bị nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo.
"Chính là... Ta mệt quá." Thanh âm của ta mềm nhũn.
"Ai bảo ngươi hôm qua không nói một lời bỏ chạy lên núi?" Tấn Ngưng cười nói bên tai ta.
Cảm giác tô ngứa trên mi trái vẫn không biến mất, nhưng ta cũng chẳng quan tâm. Bởi vì ta biết đây là Tấn Ngưng một mực dùng đầu ngón tay chọc ghẹo trên tiểu vết sẹo, nàng không phải lần đầu dùng phương pháp như vậy để đánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cua-ta-la-quan-chua/2655082/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.