๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Tụ bảo tông hội đã chấm dứt, mọi người đối với Câu Khúc sơn cũng không còn lưu luyến gì nữa, Đinh Hạo cùng với mấy người Luyện ngục Ma tông sau khi rời khỏi đại sảnh cũng không trở về biệt viện nữa mà trực tiếp tụ họp với mấy người của Thiên sát Ma cung và Kiếm Ma Tông, đi theo xa xa phía sau lão già tướng mạo như chuột kia.- Người này gọi là Hồng Càn Sinh, là ma đạo tán tu, tu vi chỉ là xuất khiếu trung kỳ, không biết ai sẽ ra tay giết người này đây!Thạch Ngọc Sương chậm rãi nói.- Đương nhiên sẽ là do Hận Thiên Hận Địa Nhị lão của Thiên sát ma cung rồi.
Lần đoạt bảo này Thiên Sát ma cung quyết chí đoạt được, mấy người bọn ta chỉ cần hò hét trợ úy là được rồi!Niếp Thiên cười hắc hắc nói.Hận Thiên Hận Địa hai người nghe mấy lời trào lộng đó cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không đáp lại.Lúc này vẫn chưa rời khỏi Câu Khúc sơn, các tông phái vẫn rất ăn ý chưa ra tay cướp đoạt.
Đinh Hạo mặc dù không trông thấy tung tích của những người trong đạo tông , nhưng lại có thể cảm nhận được có vài cỗ khí tức cường đại ẩn nặc ở xung quanh, liền biết rằng những người trong đạo tông khẳng định đang ở gần đây, chỉ là đợi người khác ra tay trước mà thôi.Hồng Càn Sinh không biết là có cảm giác được nguy hiểm hay không, mặc dù đi đường vẫn không mau không chậm, nhưng từ thần sắc có thể nhìn ra được nội tâm của hắn đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cuc-ma-dao/1472655/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.