๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Thành Hùng nhìn Phùng Ngạo Thiên nói:- Cuộc chiến này đối với hai bên quan hệ khá lớn.
Xin hỏi Tông chủ, trận này điểm đến là ngừng hay là không quản sinh tử ?Thành Hùng vừa dứt lời, Phùng Ngạo Thiên hơi ngẩn ra một chút rồi lập tức liếc nhìn Đinh Hạo, đang định mở miệng hỏi thì Đinh Hạo đã cất lời trước.
Hắn cười hắc hắc nói:- Đương nhiên là không quản sinh tử.
Điểm đến là ngừng làm sao có thể thống khoái được.
Thành huynh thấy vậy có đúng không ?- Ý ta cũng như vậy !Thành Hùng trầm giọng nói.Lời này vừa nói ra, hai người Đinh Hạo và Thành Hùng sát khí từ từ dâng lên.Nhìn vẻ mặt hai người lúc này, Phùng Ngạo Thiên gật đầu nói:- Đã như vậy, trận chiến này không quản sinh tử, hai vị hãy tự lo !Phùng Ngạo Thiên vừa nói xong, vẻ mặt vốn lãnh đạm của Đinh Hạo chậm rãi biến mất, thay vào đó là thần sắc thận trọng.
Cùng với sự biến hóa của thần sắc, cả người Đinh Hạo chợt lạnh chợt nóng, hai đoàn hỏa viêm kỳ dị một đỏ một tím xuất hiện trên hai tay Đinh Hạo, từ xa nhìn lại thấy hai tay Đinh Hạo giống như đang hừng hực bốc cháy, Ma công như thế quả thực là khiến cho người ta phải thán phục.Vừa thấy hai đoàn hỏa viêm trong tay Đinh Hạo, thần sắc khinh thường của Thành Hùng lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thận trọng.
Chỉ thấy Thành hùng lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra một thanh phi kiếm rồi chậm rãi bay về phía Đinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cuc-ma-dao/1472883/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.