Đệ nhất thiên tài đế quốc, danh hiệu này không như mấy cái khác, đại biểu thiên tài Đế quốc Võ Linh tôn Lâm Tiêu đứng đầu, độc nhất vô nhị, chí cao vô thượng. Không ai thấy thoải mái, cam lòng thừa nhận đệ nhất thiên tài đế quốc này, nhưng không người nào chỉ vì tiếng ảo mà gây sự kiếm chuyện với Lâm Tiêu. Đa số người mắt lạnh bàng quan.
Giang Trần xụ mặt, khẽ rít:
- Mấy người đó quá đáng!
Lâm Tiêu thản nhiên bình tĩnh nói:
- Đừng để ý bọn họ.
Nhưng đám người Lâm Tiêu không gây chuyện không có nghĩa là đối phương chịu bỏ qua.
Nam nhân áo đen đẩy ghế ra, đứng bật dậy, sải bước tới bàn của nhóm Lâm Tiêu.
Nam nhân áo đen cười khẩy nói:
- Mao Thiên Hành ta sống bao nhiêu năm, thấy nhiều thiên tài, lần đầu tiên nghe thấy danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc. Cái gì mà đệ nhất thiên tài đế quốc Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong thì càng chưa từng biết, ta rất muốn nhìn xem các hạ có năng lực gì.
Mao Thiên Hành nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, chiến ý dạt dào, khí thế cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong bộc phát, nhếch mép.
Năm nay Mao Thiên Hành ba mươi tám tuổi, mấy tháng trước vừa đột phá Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong nên gã tràn đầy tự tin, định kheo tài trước mặt Thiên Linh quận chúa.
Vù vù vù!
Giang Trần còn trẻ nóng tính đứng dậy đầu tiên:
- Ngươi muốn chiến thì qua cửa của ta đã!
Lâm Hiên phất tay:
- Giang Trần, ngồi xuống.
Lâm Hiên sắc mặt âm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dao-dan-ton/1795789/chuong-933.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.