Vương Cường da đầu run lên, trong nội tâm kêu to:
- Không tốt, hai cái đều là giả dối, tiểu tử đáng giận.
Mũi chân điểm mặt đất một cái, thân hình Vương Cường liền muốn xông về trước.
Đao khí khiến lông tốc toàn thân người dựng thẳng vang lên, một cổ cảm giác nguy cơ mãnh liệt nổi lên trong lòng Vương Cường, bất chấp chạy thục mạng, Vương Cường quay người bổ ra một búa.
Tiếng nổ vang vọng, chiến phủ trong tay Vương Cường run rẩy, một cổ nguyên lực từ trong đao khí đối phương đánh úp lại, nguyên lực tiêu hao kịch liệt lúc trước khiến hắn thiếu chút nữa đã không nắm vững vũ khí của mình.
Vương Cường rống to một tiếng, toàn lực đánh xuống, rốt cục bổ tan đao khí, nhưng trước mặt hắn vẫn không hề thấy thân ảnh Lâm Tiêu đâu cả.
- Đáng giận, tiểu tử kia đến cùng ở đâu rồi?
Vương Cường cảm giác mình thật giống như bị một đôi mắt âm lãnh đang gắt gao chằm chằm vào vậy, toàn thân sợ hãi.
- Ta ở chỗ này.
Âm thanh lạnh như băng vang lên bên tai Vương Cường, một đạo đao mang lăng lệ ác liệt từ một bên lại lần nữa đánh úp lại.
- Phá.
Vương Cường rống to một tiếng, chiến phủ chém ra, muốn lại lần nữa bổ ra công kích của Lâm Tiêu, nhưng uy lực một đao kia hiển nhiên vượt xa dự liệu của hắn, nguyên lực kịch liệt điên cuồng phún dũng mà ra, ẩn chưa luân hồi bốn mùa, lăng lệ ác liệt dị thường, trực tiếp phá vỡ phòng ngự bên ngoài thân hắn, chém ra trên người hắn một vết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dao-dan-ton/1796872/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.