- Tiền bối.
Nhìn thấy cảnh ấy, Tần Vấn Thiên giật thót trong lòng. Hắn kinh hô một tiếng rồi vội đến bên cạnh Công Dương Hoằng, ngồi xổm xuống muốn xem vết thương của Công Dương Hoằng ra sao.
Công Dương Hoằng xua tay với Tần Vấn Thiên, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía bầu trời. Trong đôi đồng từ trống rỗng đong đầy những cảm xúc tiêu cực tuyệt vọng, bi phẫn, hối hận, thống khổ, khiến cho người ta vừa nhìn vào đã có thể cảm nhận được bi thương của hắn.
- Xin tiền bối hãy bảo trọng chính mình.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy ánh mắt ấy thì than thầm một tiếng, nghĩ bụng chắc hẳn là Công Dương tiền bối phải có một quá khứ chẳng tầm thường.
- Sinh tử tương y, sinh tử tương y… suốt hai mươi năm nay đều là ta sai, ta chỉ một lòng muốn lĩnh ngộ thần văn trong bốn bức họa quyển này, vì thế ta bắt đầu nghiên cứu thần văn. Thế nhưng đáng buồn một nỗi… là ngay từ đầu ta đã sai rồi.
Trong giọng nói như đang thì thầm của Công Dương Hoằng thấm đượm vẻ bất đắc dĩ và bi ai.
- Nếu biết người ấy không muốn ta lĩnh ngộ họa quyển thần văn mà chỉ cần ta giải ra bốn loại thần thông ẩn chứa trong bốn bức họa quyển ấy, thì ta tin rằng ta chỉ cần tối đa nửa năm là có thể giải ra rồi. Chung quy ta đã nhìn thấy và đều biết về cả bốn loại thần thông, thậm chí ta chỉ cần hai ba tháng cũng có thể giải ra được. Ta hoàn toàn đủ thời gian.. ấy thế mà ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dao-tinh-hon/1390609/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.