Mọi người ở Sát Phạt Chi Tông chuẩn bị đi cứu Dương Tử, nhưng Dương Tử thì đã phải trôi qua 300 năm ở Không Gian Lưu Đày. Hai tháng sau khi Dương Tử bị Diệp Huyền kéo vào không gian lưu đày. Hắn mới lờ mờ tỉnh dậy, hắn đã bắt đầu lấy lại nhận thức cơ thể. Hắn ngồi dậy xoa đầu mà nói:
- Vậy mà ta lại thức tỉnh thứ thể chất nghịch thiên này, nhưng lão cẩu Minh Hoàng cũng không nhất thiết phải kéo ta vào đây chứ.
Hắn xếp bằng vận chuyển công pháp hấp thụ linh khí để hồi phục vết thương. Hắn vừa vận chuyển công pháp đã lập tức cảm thấy kì lạ, hắn dừng lại hoảng hốt hét lên:
- Cái gì! Cái thánh thể này cũng vẫn chưa dừng lại à?
Lúc này cái vòng sau lưng Dương Tử đã không còn hình ảnh của mặt trời và mặt trăng nữa. Nó đã chuyển thành hình thái cực đồ, từ trong đầu hắn hiện ra hai bộ công pháp. Hắn chỉ mới xem một chút liền gào lên:
- Quá tuyệt! Hai bô công pháp này cũng quá bá đạo rồi đi!
Hắn cũng lập tức ngồi xuống dùng thử hai bộ công pháp, chỉ một lúc sau dị tượng lập tức kéo đến. Cứ thế mà Dương Tử đột phá lên Phá Hư Kì Thất Tinh đỉnh phong. Hắn đứng dậy vươn vai, hắn nghĩ một hồi:
- Sao nó kì lạ vậy, luyện thể lại dễ đến như vậy? Nhưng lại phải đi kèm với bộ công pháp này để vừa có thể đề thăng sức mạnh nhục thể vừa đề thăng cảnh giới. Thôi kệ nó đi vậy, ta vẫn nên tìm nơi nào có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-de-vo-cuc-vo-dao-chi-lo/225883/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.