Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt nửa tháng cứ như vậy mà qua rồi. Tám người ngồi vây quanh bàn, uống rượu. Ánh mắt của Nhậm Kiến nhìn Tang Thuyết đong đầy thâm tình và mang đầy thương cảm. Nửa tháng nói dài cũng không dài lắm mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, tuổi của hai người cũng chênh không nhiều lắm, chung sống vô cùng vui vẻ, nghĩ tới muốn chia lìa, cả hai ít nhiều gì cũng có chút thương cảm.
"Thuyết Thuyết , trở về với anh được chứ?" Nhậm Kiến uống hơi nhiều, nói chuyện cũng có chút yếu đuối.
"Không được, anh rể cuối tháng này tổ chức đại thọ 50 rồi, em phải về nhà Thuần Vu ." Tang Thuyết nhìn Nhậm Kiến đã uống có chút hơi say , vuốt ve gương mặt của hắn nói.
"Anh không muốn em đi, em đi thì không biết lúc nào anh mới có thể gặp lại em ." Nghe được Tang Thuyết cự tuyệt, Nhậm Kiến ôm cô vào trong ngực, la hét.
Nhìn bộ dáng luống cuống của Nhậm Kiến , tất cả mọi người không nói gì, cũng không có ai cười nhạo hay khinh bỉ. Bởi vì tất cả mọi người nhìn thấy từ trong ánh mắt Nhậm Kiến là tình yêu nồng đậm đối với Tang Thuyết.
"Chúng ta trở về phòng nói được chứ?" Tang Thuyết Thuyết vỗ vỗ sau lưng của Nhậm Kiến, an ủi.
"Không cần, bọn họ đều không phải là người ngoài, em lại lừa anh , một hồi sẽ không thấy em nữa." Nhậm Kiến như cũ gắt gao ôm lấy Tang Thuyết không chịu buông tay.
Tang Thuyết có chút xấu hổ nhìn mọi người, ngày trước cô nói đi ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dep-trom-tim-dai-thieu-phuc-hac-dung-phach-loi/805203/quyen-1-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.