Lưu Tùng ngồi trong xe nghe được hơn nửa cuộc nói chuyện của hai người, còn chưa hiểu ra, đã thấy Diệp Thiên Vân cúp điện thoại, liền lo lắng hỏi: "Thiên Vân, thế nào, nàng có thể giúp không? Có tin tức tốt gì không?" Loại chuyện liên quan đến tiền đồ này, hắn không thể không vội.
Diệp Thiên Vân cười cười, thấy Lưu Tùng nóng nảy, nói thẳng: "Không có tin tức gì, Hàn Vận nói có thể hỗ trợ, nhưng thành công hay không, nàng cũng không nắm chắc."
Lưu Tùng nghe có hi vọng thở phào một hơi, mấy ngày nay tâm trạng của hắn luôn trong trạng thái căng thẳng, hiện tại thả lỏng được một chút, xoa đầu nói: "Tôi biết sớm muộn cũng có ngày này, ai bảo không lên điểm danh, đúng là bị báo ứng, mong lần này bình an vô sự, nếu không cũng chỉ có thể về nhà lăn lộn ngoài đường."
Diệp Thiên Vân nghe xong tin tức của Hàn Vận, còn ba ngày hắn cũng không cần vội vã, về chuyện này hắn cũng có chút bối rối, khi học hắn cũng chưa từng quan tâm đến chuyện thế này.
Lưu Tùng bình tĩnh lại bắt đầu mắng: ''Đám Vương Bằng thật không phải, tôi không đến bọn họ cũng không cho tôi biết, nếu bạn cùng lớp không nói một tiếng, chẳng phải tôi chết oan rồi sao!"
Diệp Thiên Vân sửng sốt nói: "Sao vậy? Không là là Vương Bằng nói chuyện này cho cậu sao?"
Lưu Tùng nghe vậy tức giận nói: "Nếu đợi được bọn họ tôi đã sớm bị đuổi học rồi, cũng không biết Vương Bằng và Trần Nhiên xảy ra chuyện gì, suốt ngày xưng huynh gọi đệ, đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dich-hac-quyen/760263/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.