Nhung Khải Hoàn mỉm cười, hắn rất có hảo cảm đối với những huynh đệ tỷ muội mới gặp này. Đặc biệt là tiểu muội tử phấn điêu ngọc mài, vô cùng đáng yêu.
- Lục muội, ta đúng là Tụ Linh Sĩ.
Nhung Dực Hà cùng Nhung Dực Ưng nhìn nhau, trong đôi mắt của cả hai xuất hiện vẻ kích động.
Tuy rằng đám người đã sớm từ ngoại giới nghe được rất nhiều lời đồn đãi, nhưng mà cho tới giờ mới cảm thấy yên lòng.
- Ngũ ca, uội xem chú thuật được không.
Hai mắt Nhung Khải Lung tỏa ánh sáng nói:
- Nhà của chúng ta chưa có Linh Giả bao giờ a!
Nhung Khải Hoàn sững ra, hắn cười khổ nói:
- Lục muội, ta mới vừa kiểm tra thiên phú Linh Giả, chưa chính thức học tập!
Trong mắt Nhung Khải Lung hiện lên vẻ thất vọng
Trong mắt Nhung Khải Hoàn, nguyện vọng của tiểu hài tử không cách nào thỏa mãn thì rất khó che dấu tâm tình của mình.
Nhung Dực Ưng cau mày nói:
- Lung nhi, không được làm loạn. Chú thuật Linh Giả sao có thể tùy tiện biểu diễn chơi được.
Nhung Khải Lung thấp giọng đáp một câu, trề môi ra điều rất ủy khuất.
Nhung Khải Hoàn gãi gãi đầu nói:
- Nhị bá, kỳ thật tiểu chất cũng học được một vài thứ, muốn mời ngài chỉ điểm một hai.
Hắn quay đầu nói:
- Lục muội, ta chỉ biết một chút Tụ Linh Thuật, muội muốn xem hay không?
- Muốn!
Đôi mắt Nhung Khải Lung lập tức sáng lên, lập tức đem vứt câu răn dạy của cha ra sau đầu.
Nhung Dực Ưng cười khổ một tiếng, bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dich-hoan-linh/1602895/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.