Tuy trong lòng hắn biết rõ tám chín phần rằng phụ tử Dực Thiết sai. Nhưng mà nể tình đồng liêu, lại thêm thế lực phía sau của họ khiến hắn không thể không úy kị.
Vốn hắn muốn lấp liếm dìm xuồng cho qua vụ này.
Nhưng mà hôm nay lại có người dám khiêu khích tôn nghiêm của hắn, bảo hắn làm sao bình tĩnh được.
Thiết Thành tức giận hừ một tiếng rồi lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi là ai?
Từ phương hướng thanh âm lúc nãy vang lên, đám đông ồn ào không tự chủ mà tách ra, không một ai nguyện ý thừa nhận lửa giận của Thiết Thành cả, càng không một ai nguyện ý coi mạng mình như rơm rác.
Một nữ tử áo trắng đứng ngạo nghễ giữa con đường lớn, nàng mang nón lá rất khoa trương, che kín cả dung nhan.
Tất cả mọi người vừa dạt ra đều thầm sợ hãi trong lòng, mặc dù không có ai thấy được khuôn mặt của nàng nhưng dựa vàothanh âm thì biết rõ nàng còn rất trẻ.
Thật sự là nghé con không sợ cọp mà, một đôi nam nữ này quả là to gan lớn mật, dám chỉ trích ngay trước mặt chấp sự Giới Luật đường, làm hắn không thể xuống đài được.
Trong lòng bọn họ tồn tại chút tiếc hận, bởi vì họ đều biết rõ dù nghĩ ặt mũi của Giới Luật đường hay mặt mũi của chính mình thì Thiết Thành sẽ không thể để cho hai người kia sống tốt lành.
Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người chính làtừ khi Thiết Thành thấy vị nữ nhân trẻ tuổi áo trắng kia thì sắc mặt của hắn rất đặc sắc.
Thiết Thành cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dich-hoan-linh/1602908/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.