Trên Sinh Tử đài, vào thời điểm này, hai người đồng thời mở hai mắt, ánh mắt chạm vào nhau, trong mắt Đoàn Quân thoáng hiện sát ý dày đặc không chút che giấu, còn Dương Diệp thì bình tĩnh không chút gợn sóng, không một tia chấn động.
Hai người đứng dậy, Đoàn Quân cầm Thanh Phong kiếm trong tay vung vẩy, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, ta nhường ngươi ba chiêu!”
Mặc dù Dương Diệp đã trở thành Huyền Giả, nhưng gã cũng không sợ, gã không chỉ so với đối phương cao hơn hai bậc, vũ khí cùng kiếm kỹ đều là thứ mà đối phương không có được, cho nên, gã chuẩn bị chơi trò mèo vờn chuột.
“Ngu ngốc!”
Mắng thầm một tiếng, Dương Diệp cầm trường kiếm đi về phía Đoàn Quân, khi đi đến trước người Đoàn Quân hai mét, đột nhiên, hai mắt Dương Diệp vốn lạnh nhạt, bất ngờ thoáng hiện một tia dữ tợn, sau một khắc, chân phải Dương Diệp bất chợt đạp đất, mượn sức từ mặt đất truyền đến, cả người như một quả đạn pháo, trường kiếm trong tay đâm tới Đoàn Quân.
Chỗ Dương Diệp đạp chân, sàn nhà kia vốn cứng rắn, nhưng lúc này nát vụn hoàn toàn, đây là một kích toàn lực của Dương Diệp!
Khoảnh khắc Dương Diệp vừa lao người ra, lão già ngoại môn ở dưới đài vốn sắp ngủ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Khoảnh khắc Dương Diệp bỗng nhiên xông tới, sắc mặt Đoàn Quân đại biến, trong mắt kinh hãi muốn chết, khoảng cách gần như vậy, cộng thêm Dương Diệp bất ngờ ra tay, gã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dich-kiem-vuc/1530089/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.