Tất cả những người được chính quyền thành phố phái xuống đều mang theo vẻ mặt ngượng ngùng, hai mắt vụng trộm liếc nhìn Lục Mặc Hiên, toàn thân Lục Mặc Hiên toát ra hơi thở sắc bén khiến bọn họ sợ tới mức không dám thở mạnh. Nhưng điều khiến bọn họ thực sự kinh sợ còn ở đằng sau.
Xe cứu thương, xe quân dụng, xe của Cục quản lý đấy đai đều đã đến, tất cả những người bị thương nặng đều được đặt lên cáng biến mất theo tiếng gào rít của xe cứu thương.
Những người bị thương nhẹ đứng một bên trơ mắt nhìn xe cứu thương đi mất, bọn họ hận người bị thương nặng không phải là mình. Thà bị thương nặng còn hơn phải hứng chịu trận phong ba bão táp này, cả quân đội và cục quản lý đất đai đều có mặt ở đây!
Bọn họ chỉ là viên chức nhỏ nhoi, sao có thể chống đỡ nổi trận phong ba này!
Cục trưởng Lưu của Cục quản lý đất đai nhìn bộ quân phục trên người Lục Mặc Hiên, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Lục Mặc Hiên, thân thể mập mạp rung lắc theo từng bước chạy của ông ta.
Cục trưởng Lưu vươn tay ra trước mặt Lục Mặc Hiên trong đôi mắt toát lên vẻ cung kính, "Thượng tá Hiên đến thành phố A mà bây giờ tôi mới biết, tôi đúng là một ông già hồ đồ, Thượng tá Hiên ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Tối nay tôi làm chủ, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong hết cả rồi."
Cục trưởng Lưu nói xong nhưng vẫn chưa thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dich-quan-sung-co-vo-nho-me-nguoi/1224574/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.