"Chó săn, khàn giọng thấu tận xương, liên tiếp cho tới chết, An Nhược cô có muốn đi xem loài chó săn này không?" Cây nạng trong tay Dương Bách Tỉnh xê dịch một cái, hai mắt nhìn thẳng An Nhược.
An Nhược vuốt tóc bên má, nụ cười làm gương mặt cô sáng lên, "Chưa thấy qua loài chó săn này, dẫn đường đi, tôi muốn đi nhìn xem nó." Nếu Dương Bách Tỉnh đã đề xuất như vậy, cô lại còn cảm thấy vui nữa chứ, thứ nhất có thể ra khỏi căn phòng trên lầu này, thứ hai có thể đi xem tình hình bên ngoài, Dương Bách Tỉnh lại tới sớm không bằng tới đúng dịp.
Lúc Dương Bách Tỉnh đến bên gác lửng này, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt mọi thứ, những tên đàn ông cao to vốn đang làm nhiệm vụ ở hành lang đã không còn ai, đội tuần tra bên ngoài Thanh Thánh Huy cũng không thấy, không biết đã được sắp xếp đi chỗ nào rồi, hoặc là Lục Mặc Hiên bị Thanh Thánh Huy "Mời" đi, uyên ương thiếu đi một con, tất phải lo lắng cho con kia nên chỉ biết ngoan ngoãn ở một chỗ chờ. Nhưng An Nhược không phải là con uyên ương an phận.
"Ở phía trước sao?" An Nhược liếc nhìn Dương Bách Tỉnh, tay chỉ về phía trước, đột nhiên đôi mắt Dương Bách Tỉnh nheo lại, sau đó nhanh chóng lấy ra một khẩu súng từ trong túi quần, nhắm ngay đầu An Nhược sắp nổ súng, tạm thời không trị được Lục Mặc Hiên, Dương Bách Tỉnh hiểu rõ Lục Mặc Hiên rất để ý An Nhược, nếu giết người đàn bà của anh ta, nỗi đau tuyệt đối không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dich-quan-sung-co-vo-nho-me-nguoi/634532/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.