"Tại sao trên cánh tay của nhân viên có xăm một cái cây? Lão đại có địa vị cao quý như anh ta sao sau lưng lại không có hình xăm Thanh Long, quy củ của Thanh Thánh Huy có phải đã thay đổi rồi hay không?" An Nhược ngồi trong chiếc Land Rover, tay phải vuốt cằm, lưng tựa vào ghế ngồi, nhàn rỗi nói.
Hai mắt Lục Mặc Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc thấy có một cửa hàng tiện lợi thì chạy chậm lại sau đó đạp thắng, chiếc Land Rover dừng hẳn, Lục Mặc Hiên tháo dây an toàn xuống, "Từ lúc ra khỏi Thịnh Tinh đến giờ em vẫn còn đang suy nghĩ đến vấn đề này sao, không đau đầu à, bụng cũng đói rồi phải không, anh đi đến cửa hàng tiện lợi mua bánh chưng nóng với bếp dẻo cho em nhé."
Sau khi nói xong, Lục Mặc Hiên đưa tay phải lên xoa đầu An Nhược, sau đó nhấc chân dài ra ngoài xe bước đi thật nhanh đến cửa hàng tiện lợi.
Cơm tối ăn có một chút, giờ quả thật có chút đói, An Nhược sờ cái bụng xẹp lép của mình, ngước mắt nhìn những vì sao trên bầu trời, bầu trời tối đen như mực được bao trùm bởi những vì sao sáng ngời, êm dịu nhưng lại chói mắt. An Nhược híp mắt lại, khẽ cất lên tiếng hát, "Lấp lánh, lấp lánh ngôi sao nhỏ. . . . . ."*
*(đây là lời bài hát trong ca khúc 小星星 Xiao Xing Xing (Twinkle, Twinkle Little Star)
Mới vừa hát một câu, An Nhược đột nhiên quay đầu thấy một bóng người rất quen thuộc đứng bên đường, An Nhược cứng đờ người, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dich-quan-sung-co-vo-nho-me-nguoi/634537/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.