Sau khi Hoàng Tiểu Long ngồi xuống, đệ tử thiên tài của các quốc gia chung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp. Vài thiên tài trước đó lên tiếng châm chọc khiêu khích hắn lúc này hoàn toàn im miệng, nhìn Hoàng Tiểu Long bằng ánh mắt kính sợ, thậm chí mơ hồ có chút hối hận.
Hoàng Tiểu Long mới vừa ngồi xuống, Thôi Lệ liền nhích tới gần hắn, toàn bộ thân thể yêu kiều gần như áp vào cánh tay của hắn, nhỏ giọng thỏ thẻ:
“Tiểu Long, vừa rồi ngươi thật sự rất mạnh.”
Vừa rồi thật sự rất mạnh.
Lời này khiến cho người ta nghĩ đến ý nghĩa khác.
Đệ tử thiên tài chung quanh nghe được thì lỗ mũi nóng lên, lấy tay quệt chợt thấy hồng hồng, thì ra là máu mũi.
Hoàng Tiểu Long quay đầu nhìn Thôi Lệ, chỉ thấy dưới gương mặt ngọt ngào của Thôi Lệ là hai đỉnh ngực cao ngất gần như đụng vào cánh tay vậy.
Vừa rồi còn Tiểu Long đệ đệ, mà bây giờ từ đệ đệ cũng bỏ đi rồi, trực tiếp gọi là Tiểu Long.
Hoàng Tiểu Long nhìn chằm chằm vào Thôi Lệ một hồi, quay đầu lại lên tiếng:
“Tiểu Long, lát nữa nếu đụng phải người ta trên lôi đài, cũng không cho phép ngươi khi dễ người ta.”
Lúc này, Thôi Lệ tới gần lần nữa, ỏn ẻn cất lời, âm thanh vô cùng mềm dẻo khiến cho lòng người khẽ dậy sóng.
Cánh tay của Hoàng Tiểu Long đụng phải một thứ gì đó rất mềm mại.
Rất mềm mại, vô cùng mềm.
Không cần nhìn cũng biết là chạm phải ngực của nàng.
Hoàng Tiểu Long cũng không khỏi mặt đỏ hồng, lúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dich-thien-ha/2116418/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.