Một lát sau, tiếng ho khan của Nhược Vương rốt cuộc dừng lại.
Đại phu Đầu bạc thu hồi kim châm, quay đầu nói với đám người Tôn Nhạc: “Kim châm có thể khiến đại vương an tĩnh ba canh giờ, các ngươi phái người đi tìm thảo dược đi.”
Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại nói: “Tuyệt đối không để cho bệ hạ lo buồn!”
Đại phu vừa nói lời này ra, vài trọng thần đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc bộ dạng phục tùng khép mắt, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Sau khi đáp lời, nàng vội vàng: “Bao lâu thì có thể tốt?”
Đại phu đầu bạc trầm ngâm nói: “Bệnh nhập tạng cực kỳ dây dưa, toàn lực trị liệu cũng mất khoảng một tháng. Hơi không cẩn thận thì hậu quả khó liệu!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc trắng bệch, không ngừng gật đầu liên tục nói: “Tuyệt đối không vô ý!”
Đại phu nghe vậy gật gật đầu, thu dọn đồ đạc rời đi.
Nhạc kinh ngạc nhìn sắc mặt Nhược Vương vẫn xanh đen, tay nhỏ bé đặt ở bên chân vài lần vươn ra, muốn xoa mặt của hắn, cuối cùng lại không thể.
Lúc này, Cơ Ngũ đứng một mình phía sau nàng.
Ngửi được hơi thở cỏ xanh sâu kín thản nhiên sau người, Tôn Nhạc cũng không quay đầu lại thấp giọng nói: “Cơ Lương, tôi sẽ ngủ lại trong cung mấy ngày!”
Nàng vừa phun những lời này ra. Người phía sau thật lâu cũng không có động tĩnh gì.
Cũng không biết qua bao lâu, một giọng nói chua xót vô lực truyền đến.”Ừ.”
Môi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-diem-xinh-dep/2133999/chuong-210.html