Bên trong là một toà nhà trống không. nhìn từ xa chỉ thấy có một cổ máy. Bên trong cổ máy có ánh sáng màu đỏ ma mị, phát ra từ một viên đá.
Nhìn màu đỏ đó, rất đáng sợ khiến người ta muốn tránh xa ra chứ không ai dám tiến lại gần..
" Đàm Thanh...!!! Đây có đúng là phòng nghiên cứu không? "
Đàm Vũ tỏ vẻ lo lắng, gấp ráp hỏi cô một lần nữa.
" Đúng rồi.. không sai nhưng tại sao, người đâu..."
- " Ở đâu hả...!!! Sau lưng các người đây..." Một tiếng người đàn ông vọng ra...Đó là Bạch Vương, người đứng đầu Bạch Gia.. Tại sao không phải Bạch Thiếu gia mà lại là Bạch Vương ở đây lúc này..
Bọn họ đã bị phát hiện hay đây là một trò lừa quái ác. Không ai biết chuyện gì đang diễn ra. Họ nhìn nhau nhăng mặt..
" Các người không cần phải bất ngờ, muốn ám sát con trai tôi, các người còn quá yếu kém.. Thả khí độc.."
Vừa nghe hiệu lệnh, xung quanh khí độc bay ra mù mịch...
Cả ba đã có chuẩn bị, đẹo mặt nạ vô.
Hai người kia nhanh chóng sử dụng bản lĩnh của mình tẩu thoát ngay..
Tức nhiên người phải tẩu thoát nhanh nhất là Đàm Thanh. Vì kỹ thuật của cô là cao nhất về tốc độ mà.
Nhưng lúc Đàm Dung kéo Đàm Vũ đi, hắn ta sững lại..
" Đàm Thanh cô ấy hình như không ổn..." Lúc này Đàm Dung càng ra sức kéo, ánh mắt đầy sát khí nhìn về hướng ngược lại, nhưng vẫn lạnh lùng kéo Đàm Vũ chạy theo cô.
" Nhanh lên.. Phải thoát trước mới tính tiếp được, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-do-nuong-chieu/1640925/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.