Gió quá lớn, cử xe vừa mở, nước mưa đã ập vào trong xe, Phí Thành Vương lại chẳng hề có ý định sẽ đóng cửa lại.
Người đàn ông cứng đầu! Lý Huyền San bất đắc dĩ nói thầm, đành phải lên xe.
“Số XX, đường XX, khu phố Trường Ninh, đúng không?” Phí Thành Vương nhấn ga, chạy vào đường chính.
“Trí nhớ anh tốt thật.” Lý Huyền San trả lời một cách châm chọc, đúng là đã điều tra kỹ càng về cô, ngay cả việc địa chỉ nhà cô cũng nhớ rõ ràng.
Phí Thành Vương cười: “Quá khen.”
Trong xe chìm vào yên lặng, Phí Thành Vương tiện tay mở nhạc trong xe lên, tiếng đàn du dương dễ nghe vang lên, dịu dàng, mờ ảo, lưu luyến, nhứ nhung, ngọt ngào lại mang theo chút buồn bã.
Lý Huyền San dần dần chìm đắm trong đó, trái tim như được một bàn tay to từ từ xoa bóp, không biết nên nói là đau buồn hay là vui sướng.
Cô quay đầu nhìn Phí Thành Vương: “Đây là bài gì thế?”
“Dạ khúc Chopin.” Phí Thành Vương nhìn Lý Huyền San, nghĩ nghĩ, duỗi tay trái chạm vài cái lên màn hình cảm ứng, vất vả bận rộn một lúc.
“Đất trời mênh mông là tình yêu của tôi, hoa đang nở rộ dưới chân núi xanh thẳm. Nhịp điệu thế nào mới là vui tươi nhất, tiếng hát thế nào mới thoải mái nhất!” Tiếng hát cao vút đột ngột vang lên, làm Lý Huyền San giật thót.
Phong cách dân tộc tuyệt nhất!
Lý Huyền San hơi sững sờ, đột nhiên lấy lại tinh thần. Phí Thành Vương tưởng cô ghét dạ khúc Chopin, vì quan tâm đến thưởng thức của cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-gia-tinh-that-da-nham-thi-nham-luon-di/1773615/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.