RẦM!
Đống sách vở trên kệ lũ lượt rớt xuống đất gây nên tiếng động mạnh inh ỏi. Chư Nhị giật mình, cô rời mắt khỏi máy tính, lật đật chạy đến chỗ bừa bộn kia. Sách rơi nhiều tới nỗi như muốn chôn vùi đứa trẻ bốn tuổi vào cái ổ của nó. Chư Nhị cuống cuồng lấy từng quyển ra, cuối cùng thò tay vào bế thốc đứa nhỏ kia lên.
Cô thở dài, nhìn mặt cậu nhóc méo xệch, vừa buồn cười vừa thấy thương: “Con không bị thương ở đâu đấy chứ? Mẹ xin lỗi, lẽ ra mẹ nên dọn tài liệu trước khi con dậy.” Chư Nhị xoa xoa đầu con trai.
Cậu nhóc không khóc chỉ có chiếc mày nhỏ hơi nhíu. Chư Nhị bế con trai sang ghế sô pha ngồi với mình, để những người giúp việc khác thu dọn đống tàn tích kia. Cô cứ sợ con trai đau, kiểm tra đi kiểm tra lại, lật thằng bé từ chỗ này sang chỗ khác xem xét. Sau khi thấy không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, con không sao mà.” Cậu nhóc tì mếu máo. Mẹ cậu có cái tánh kì lạ, hễ cậu bị làm sao thì chắc chắn mẹ sẽ la lối om sòm, luôn chăm lo cho cậu hơn người bình thường. Mặc dù cậu nhóc không dễ trầy da sứt dẻ như Chư Nhị nghĩ.
Chư Nhị bật cười, nhéo mũi con trai: “Ngoan, con còn nhỏ.”
Song, Chư Nhị quay lại cặm cuội đọc văn bản trong máy tính. Mà cậu nhóc ngồi bên cạnh, suy nghĩ giây lát lại thốt lên: “Mẹ, chừng nào con được gặp bố?”
Bàn tay gõ trên những con phím nhẹ nhàng của Chư Nhị tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-hac-bang-lao-dai-phu-nhan-cam-hoa-soi/36380/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.