Mi mắt nặng trĩu của Chư Nhị khẽ động đậy, cô choàng tỉnh sau một đêm dài lắm mộng. Cảm giác bấy giờ toàn thân đều ê nhức, đặc biệt là phần hạ thân do dư chấn tối qua mà căng đau, khó chịu.
Đổi lại, cô dường như thấy bản thân tựa đang nằm trên một đám mây bồng bềnh, vừa mềm mại vừa ấm áp. Chư Nhị ngẩng khẽ đầu nhìn, gương mặt của người đàn ông có mỹ quan tuấn tú, điển trai đập thẳng vào đôi đồng tử còn chưa kịp tỉnh hẳn của cô.
Cô tròn xoe mắt, đầu óc rối như tơ chằng, não bộ bắt đầu vận hành lại về miền kí ức cũ. Những đợt ma sát giữa hạ bộ và miệng huyệt nhỏ ra ra vào vào, những cái ôm hôn, sờ soạng đầy gợϊ ȶìиɦ cùng mật độ rung lắc của ghế sô pha dữ dội… Nhớ ra rồi, mặt mũi Chư Nhị đỏ bừng bừng. Vậy là cuối cùng cô đã trao thân cho hắn, trao tấm thân ngọc ngà, thiếu nữ này cho người đàn ông mà cô yêu thương nhất.
Chư Nhị cong nhẹ môi mỉm cười. Hắn vẫn đang ngủ, hai mắt nhắm hờ, nhìn từ góc độ nào cũng đẹp không chỗ chết khiến cô hoài nghi về tính chân thực nhan sắc của “chồng mình”.
Cô khẽ khàng luồn hai cánh tay mình ôm qua eo hắn, vùi đầu vào bờ ngực lớn, rắn chắc của Hạc Lập Duân. Lười nhác cộng tham lam muốn cảm nhận từng nhịp tim, hơi thở và hương thơm xuất phát từ người đàn ông quyến rũ này.
Hình như hắn bị sự cựa quậy của Chư Nhị phá giấc, cánh tay thon dài của hắn dịch chuyển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-hac-bang-lao-dai-phu-nhan-cam-hoa-soi/36395/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.