Trong miếu, đám người rộn ràng nhốn nháo, hương khói cường thịnh, Dực Chi lôi kéo Thất Thất đến một hậu viện thanh tĩnh, hai người ngồi trên một cành cây của một gốc cây cành lá sum xuê, Dực Chi chi vào một cánh cừa thấp giọng nói: " Nương của nàng ngụ tại căn phòng kia."
Thất Thất nghiêng đầu nhìn xuống dưới, tay Dực Chi ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng phòng ngừa nàng ngã xuống, trong mắt lại có ý cười thỏa mãn.
Không lâu sau, cửa phòng < chi nha > một tiếng mở ra, một nha hoàn áo tím bưởc ra trước.
Thất Thất tập trung nhìn vào , đúng là người từng chiếu cố nàng Diễm Nhi, theo bản năng nàng há mồm vừa muốn kêu lên liền bị Dực chi nhanh tay lẹ mắt bưng kín miệng, nhìn nàng tề mi lộng nhãn, ra hiệu nàng không được lên tiếng.
Đôi mắt nhỏ của Thất Thất đối với hắn ra sức chớp chớp, hắn cố nín cười, chậm rãi buông lỏng tay ra ! Ai nha ! Thất Thất của hắn ngay cả cái nháy mắt cũng đáng yêu nha !
Khi Thất Thất cúi xuống một chút nữa để nhìn, Diễm Nhi đã nghiêng mình đi ra, giúp đỡ mẫu thân của nàng bước ra.
Thất thất nhíu mày nỉ non : " Nàng gầy !"
Diễm Nhi giúp đỡ Hạ phu nhận đi đến dưới tàng cây mà bọn Dực Chi đang ẩn nấp, " Phu nhân, nơi này râm mát!" Nói xong chạy vào phòng đem ra một cái ghế dựa để cho phu nhân ngồi xuống.
Sau một hồi phu nhân thở dài, " Diễm nhi à ! hiện tại bên người ta chỉ còn lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-ca-ca/820926/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.