Lê Tri đưa mắt nhìn theo. Nam sinh kia đang cười đùa với bạn cùng bàn, nét mặt thoải mái, không hề có dấu hiệu gì khác thường. Nhưng... ánh mắt cậu ta khi cười – có gì đó là lạ. Như thể đang cố gắng trông thật bình thường.
Ngay khi Lê Tri chuẩn bị đứng lên hỏi thêm thì chuông báo hiệu giờ học vang lên chói tai , như một con d.a.o đột ngột cắt ngang bầu không khí đang căng như dây đàn. Liêu Trạch lập tức ngồi thẳng dậy, không nói thêm lời nào, mở sổ từ vựng và bắt đầu đọc như thể chưa từng mở miệng. Tiếng chuông giống như công tắc bí ẩn. Cả lớp lập tức quay về trạng thái học tập, tiếng đọc bài rì rầm lan đều khắp phòng như một cơn mưa mỏng nhẹ rơi trên mặt bàn. Các người chơi cũng vội vàng trở về chỗ. Ai cũng hiểu rõ: ở thế giới này, dù là giờ học, giờ chơi hay giờ chết... đều có thể là một phần của phó bản. Buổi tự học sáng nay là tiết tiếng Anh. Lê Tri lật cuốn sách ra, cố gắng tập trung, nhưng trong đầu vẫn còn vương vất hình ảnh ngọn nến tắt phụt và cái bóng không rõ mặt mày. Chỉ vài phút sau, một cô giáo trẻ bước vào lớp, trên tay ôm một chồng sách bài tập nặng trĩu. Không nói không rằng, cô đặt rầm chồng sách lên bàn giáo viên khiến cả lớp giật mình, rồi cất giọng the thé như muốn chọc thủng màng nhĩ: "Cuối giờ tự học, chúng ta sẽ nghe viết từ vựng của chương ba và chương bốn. Ôn tập kỹ vào. Ai sai quá ba từ...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/2748588/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.