Nhưng giữa các điểm chơi là những cảnh nhập vai rợn tóc gáy, dựng như thật đến mức khiến người ta nghi ngờ bản thân đã bước chân vào địa ngục. Chỉ vài trăm mét đi bộ, họ đã lần lượt chứng kiến những hình ảnh kinh hoàng:
Quỷ nhỏ bị chiên sống trong chảo dầu sôi sùng sục, làn da cháy khét bốc mùi nồng nặc.
Hắc Bạch Vô Thường cười lạnh lùng, kéo lê xích sắt trói linh hồn gào thét.
Mạnh Bà đứng chờ bên nồi canh, chìa ra bát nước đục lờ mờ, giọng nói vang vọng như đến từ cõi khác:
Mộng Vân Thường
"Uống một bát… quên một đời."
Trì Y rùng mình, cố gắng mỉm cười nhưng giọng run rẩy:
"Mình không dám tưởng tượng nếu công viên giải trí này tồn tại thật ngoài đời… chắc chắn đông nghẹt khách luôn."
Du Kinh Mộng khẽ gật đầu, không nói gì. Trong mắt cô là vẻ khiếp sợ thật sự.
Cảnh vật quá thật, không chỉ là bối cảnh hay diễn viên. Làm gì có ai dựng được cái không khí lạnh lẽo len vào tận xương, cái cảm giác như đang bị một thứ vô hình theo dõi từng bước đi?
Bọn họ bước qua một cây cầu mờ sương – cầu Nại Hà. Phía trước là con đường hẹp trải dài giữa hai hàng quan tài gỗ cũ kỹ. Bên cạnh mỗi chiếc quan tài là một cương thi mặc áo tang, đứng im lặng, trên trán dán lá bùa vàng viết chữ cổ ngoằn ngoèo. Sương trắng mờ mịt quẩn quanh chân họ.
Gió lùa qua khe hở thổi nhẹ, khiến những tấm bùa mỏng manh khẽ bay bay. Chỉ cần một cơn gió mạnh hơn một chút, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/2754835/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.