Cảm giác đó—như một bàn tay lạnh lẽo cào xé tim mạch—không phải của Lê Tri. Chính con bướm đang ký sinh cố níu giật lấy chủ thể, truyền vào cô cơn xúc động điên dại, mong kéo chân cô lùi bước.
Lê Tri sững lại khi thấy nhóm người chơi phía trước đột ngột tụ vào nhau. Ánh mắt họ thoáng hoảng hốt, rồi bỗng đồng loạt trở nên kiên quyết, như thể tất cả vừa ký tên vào một khế ước không lối thoát.
Một hàng người tiến ra. Không ai biết họ vừa làm nghi lễ gì, chỉ thấy từng lưỡi d.a.o vụt sáng—“xoẹt!”—cắm phập vào cuống họng chính chủ. Máu phun thành dòng. Cơ thể chưa kịp đổ sụp đã biến chất: da xám ngoét, khung xương tóp lại, khum dần thành hình kén. Từ kén rỉ ra những con sâu nhờ—chỉ to bằng ngón tay—hệt giống con sâu Lê Tri từng c.h.é.m đôi, chỉ khác rằng lúc này chúng đông như vỡ tổ.
Nửa số người còn lại òa khóc nức nở. Họ cúi xuống nhặt sâu bướm, run rẩy đặt vào miệng mình—rồi cũng chui thẳng vào những cái kén đồng đội vừa hóa thành, kéo kén khép miệng. Từ mấy trăm con người chạy trốn, giờ rừng chỉ còn hàng trăm kén lủng lẳng lay gió.
Một cơn đau buốt thít lấy n.g.ự.c Lê Tri. Qua mạch liên kết, cô cảm được nỗi quằn quại của đám người trong kén: thân xác bị sâu gặm từ trong, xương thịt xé rách suốt bốn mươi chín ngày cho đến khi con bướm trưởng thành phá kén thoát ra.
Hoàng hôn nhuộm trời. Khi tia nắng cuối cùng rọi xuống, rừng bật mở một đàn bướm vàng khổng lồ. Chúng rập rờn xuyên qua nắng chiều, tràn xuống Trại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/2754958/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.