Dưới ánh sáng lờ mờ và khí lạnh bủa vây, Lưu Đại Cường chăm chăm nhìn Lê Tri như muốn nói gì, nhưng chưa kịp cất lời thì cô đã đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh ta.
Ngay khoảnh khắc ngón tay chạm vào cơ thể, một luồng âm khí buốt giá len lỏi qua da thịt truyền thẳng vào xương, khiến Lưu Đại Cường khựng lại. Cả người anh ta như ngây dại, ánh mắt đột nhiên trở nên xa xăm, vừa hoài niệm, vừa xúc động, giống như đang nhìn thấy ai đó mà anh ta đã chờ đợi rất lâu.
Lê Tri đoán chắc trong mắt hắn, mình đã hoàn toàn biến thành hình bóng của Chu Huyên. Nhưng chưa kịp tính đến bước kế tiếp thì Lưu Đại Cường bỗng bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi hòa thành một dòng, rồi lao về phía cô hét lớn:
"Mẹ!!! Con nhớ mẹ lắm!!!"
Lê Tri im lặng, ánh mắt tối sầm lại.
Đúng là cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Làm gì có chuyện Chu Huyên là người mà hắn yêu thương nhất?
Mộng Vân Thường
Với những kẻ như Lưu Đại Cường, Chu Huyên chưa bao giờ là một con người, càng không phải một người vợ, cô ấy chỉ là một vật sở hữu, một thứ đồ được trao đổi bằng tiền.
Lê Tri nghiêng người né khỏi cái ôm đột ngột, khiến Lưu Đại Cường loạng choạng ngã xuống nền đất lạnh. Hắn lồm cồm bò dậy, ngước lên nhìn cô với ánh mắt vừa uất ức vừa đau khổ, gương mặt lấm lem nước mắt và bùn đất, chẳng còn chút gì của một ác quỷ từng khiến cả thôn kinh hoàng.
"Mẹ, mẹ vẫn còn giận con sao?"
Giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/2755091/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.