Nửa tháng sau, một buổi sáng yên bình như bao ngày khác, cả nhà đang quây quần ăn sáng thì bất chợt, vài tiếng còi xe chát chúa vang lên, xé toang bầu không khí yên ổn.
Lê Tri lập tức đứng dậy: "Họ tới rồi."
Mọi người không nói thêm lời nào, vội vã buông đũa, lau tay, lau miệng rồi kéo nhau đổ ra cửa.
Cửa vừa mở, trước mắt họ là ba chiếc xe tải quân sự màu xanh lá đậu chật ních trên bãi đất trống. Những thùng hàng to lớn xếp thành hàng dài, gần như che kín lối vào biệt thự. Cửa xe bật mở, từng tốp lính mặc quân phục nhảy xuống, phối hợp nhịp nhàng chuyển những chiếc thùng sắt nặng nề vào trong.
Cư dân trong khu biệt thự bị cảnh tượng này thu hút, tò mò kéo đến xem. Có người thậm chí còn định lén lút dùng đạo cụ để kiểm tra bên trong các thùng là gì. Nhưng rồi, dưới ánh mắt như lưỡi d.a.o sắc lạnh của Lê Tri và Tạ Khung đang đứng chắn trước cửa như hai vị thần canh giữ cánh cổng địa ngục, những ý nghĩ vớ vẩn kia nhanh chóng tan thành mây khói.
Họ chỉ có thể đứng từ xa, nín thở nhìn từng thùng to được chuyển vào biệt thự.
Phòng khách từ trước đã được dọn trống hoàn toàn. Những chiếc thùng sắt to lớn chồng chất lên nhau, tạo thành một "ngọn núi đạo cụ" sừng sững giữa phòng. Mọi người đứng xung quanh, ánh mắt dán chặt vào từng chiếc thùng với vẻ sửng sốt không thể che giấu.
Trì Y đưa tay chạm vào một chiếc thùng gần nhất, rồi lặng lẽ quay sang hỏi Đàm Mạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/2755211/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.