Thấy trong tay cô có hai món đồ, tất cả mọi người đều bu lại. Đối với bọn họ mà nói, người đầu tiên đi vào rất có tính tham khảo: "Tiểu Nhất, cô mua cái gì vậy?"
"Một tấm Bản đồ vườn bách thảo, cùng với một chậu Hoa mặt trời xua tan sương mù." Tô Dung trả lời: "Vừa khéo tổng cộng hết 70 tệ quái đàm."
Sở Nhụy thất vọng: "Hả? Không có một món đồ bảo vệ mình sao?"
Ở mặt này 'đầu con nhím' rất tỉnh táo, chế nhạo nói: "70 tệ quái đàm, cô còn muốn thứ tốt gì?"
Không để ý đến tranh chấp giữ bọn họ, Tô Dung cất giọng nói: "Một đội ít nhất phải có một tấm Bản đồ."
Nếu như cô đoán không sai, chỗ dùng của Bản đồ này gần như là rất cần thiết bên trong quái đàm. Mỗi người một tấm tất nhiên là tốt nhất, tệ nhất cũng phải một đội có một tấm Bản đồ. Nói những lời này vì để tránh có người thấy cô đã mua rồi, thì không mua.
Quả thật người có ít tiền mua Bản đồ sẽ hơi thua thiệt một chút, nhưng phía trên có tọa độ của người mua, lỡ như bị lạc đàn, hoàn toàn có thể dựa vào Bản đồ tìm được mục tiêu điểm đến.
Quả nhiên Văn Võ hiểu ý của cô: "Tôi sẽ mua một phần."
Tạ Kha Kha cũng rất có tiền: "Tôi cũng sẽ mua!"
"Cậu nghe lời khuyên của quả cầu thủy tinh đi." Tô Dung không vui nói.
Những người còn lại không lên tiếng, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Có người là không có nhiều tiền trong thế giới hiện thực, cho nên tầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-ta-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/2750762/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.