Nếu có khả năng, cô ấy không hề muốn trở thành điều tra viên một chút nào. Lúc trước khi vẫn chưa trở thành điều tra viên, còn vô cùng mong muốn có thể trở thành điều tra viên đi đến thế giới khác, nhưng chờ đến khi thật sự tiến vào quái đàm quy tắc, mới biết được bên trong nguy hiểm thế nào. Nghĩ đến bản thân vẫn còn phải tiếp tục tiến vào quái đàm quy tắc, rõ ràng nữ sinh đã cảm giác được mình không sống được bao lâu.
Phòng học trở nên yên tĩnh, Mai Lạc một tay chống lên bàn trầm mặc trong chốc lát mới nhẹ giọng nói: "… Có lẽ là trò đùa dai của các vị thần"
"Thật đau khổ quá Tô Dung. " Tạ Kha Kha vẫn luôn sáng sủa như ánh Mặt Trời cũng hiếm khi trầm giọng nói: "Sao thế giới này lại biến thành như vậy chứ?"
Tô Dung không có lên tiếng, con ngươi giấu dưới lớp mũ lưỡi trai đen sâu như giếng cổ không hề gợn sóng, nhìn qua hoàn toàn không có chút đồng tình nào.
Cô vốn dĩ không phải người của thế giới này, đương nhiên cũng không giống với những người khác, cảm thán khi thời đại hòa bình chuyển đổi thành thời đại đầy ma pháp huyễn hoặc.
Huống hồ thế giới của cô cũng không an toàn hơn thế giới này bao nhiêu, những tội phạm hung ác cực kỳ và những tên cảnh sát trợ trụ vi ngược đó cũng không an toàn hơn quái đàm quy tắc là bao. Hai thế giới đều hoang đường giống như vậy, đối với cô mà nói, cùng lắm cũng chỉ là nhảy từ trò đùa dai này sang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-ta-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/2750794/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.