Phá hỏng chiếc thang máy này có thể giúp cô trốn thoát thành công không?
Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói đùa. Tô Dung nhíu mày, thản nhiên quan sát kỹ từng góc của thang máy.
Rốt cuộc có gì không ổn?
Ánh mắt sắp chạm đến cô gái mặc đồ ngủ, cô kịp thời thu hồi ánh mắt. Không thể nhìn đối phương, nhìn một cái có thể mất mạng.
Nhưng ánh mắt vừa dời đi được một chút, đột nhiên cô lại dừng lại. Trong mắt Tô Dung lóe lên vẻ khác thường, mắt đảo một vòng, thế mà lại nở nụ cười.
Thì ra là vậy, hóa ra là cô ta đang lợi dụng quy tắc.
Tô Dung cúi đầu đi đến bên cạnh cô ta, nhưng cố gắng tránh nhìn cô gái mặc đồ ngủ.
"Xin hỏi cô đang làm gì vậy?" Giọng cô gái nghe có vẻ bối rối.
Cô chỉ vào bức tường phía sau mình mà không nói gì.
Thấy vậy, cô gái liên tục hỏi dồn dập. Tuy nhiên, Tô Dung chỉ kiên nhẫn lặp lại hành động vừa rồi mỗi lần, như thể muốn kéo dài thời gian này mãi mãi.
Nhưng chỉ hai giây sau, thang máy đã đến tầng một.
"Đinh!"
Tiếng thang máy vang lên, cánh cửa sau lưng Tô Dung mở ra. Giọng cô gái bỗng trở nên lạnh lùng: "Cô nên đi ra."
Tô Dung gật đầu, không quay đầu đi ra thang máy mà là đi ngang qua người cô ta, nhắm mắt, cố đi về phía bức tường phía trước.
Đi chừng bốn năm bước mà vẫn không đụng phải tường, Tô Dung mở mắt ra, trước mắt đã biến thành một hành lang.
Cô đã thoát ra rồi!
Thở phào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-ta-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/2752639/chuong-828.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.