Lương Nhược Duy tươi cười đi vào trong phòng bếp, lập tức thay đổi vẻ mặt.
"Bây giờ là anh sợ cả nhà không biết anh đang rửa chén sao?" Cô nhỏ giọng chất vấn anh, ngoài việc giận anh tay chân vụng về, còn lo lắng anh nếu làm vỡ vụn bát đĩa sẽ bị đứt tay.
Thật không nghĩ đến anh ngay cả rửa cái bát cũng không làm nổi, người đàn ông này làm việc nhà thật sự rất kém nha!
Trác Diệu Bang cười đến vô tội, cũng không có ý định muốn làm cho người khác chú ý đến anh.
Cô nhìn đến tình huống bi thảm phía sau anh, lại càng kinh hô: "Trời ạ, rốt cục anh dùng bao nhiêu nước rửa chén vậy?"
"Chính là từng cái bát đĩa đều đổ một chút. . . . . ." Anh lùi lại một bước về phía cô giải thích.
Không cần anh giải thích, cô đã nhìn đến một loạt bát đĩa bị "giải quyết" này, suýt chút nữa té xỉu.
"Muốn rửa sạch sẽ thì dùng vải dưa chuột (chắc là miếng rửa chén) tương đối tiết kiệm, bát ăn cơm và chiếc đũa thì ngâm qua nước tốt hơn, còn như loại bát đĩa hoặc nồi dính nhiều dầu mỡ này trước hết cho vào nước nóng một chút, xử lý như thế này thì tốt hơn. . . . . ." Cô giảng giải vài câu, tự mình làm một cách dứt khoát tương đối nhanh nhẹn, gọi anh mau đến một bên đi rửa sạch tay,
Cô đeo bao tay plastic, đem một đám bát đĩa phân tán thu hồi lại phân loại xếp tử tế, điều kiện tiên tiên quyết là không lãng phí nước rửa chén, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-hien-bai-cong/60200/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.