Ngày hôm sau, Mộc Nhã cùng Vũ Băng và Diệp Lỗi xuất hiện lúc sáng sớm trong sân của Giang Minh.
“Minh (Giang Minh) (Lão đại)”
Đám người đồng thanh kêu lên.
“Các ngươi đợi ta làm cái gì nha?” Giang Minh nhìn ba tiểu tử đang đứng nghiêm túc trước mặt mình, có chút khó hiểu.
Vũ Băng nói:
“Minh, ngươi có thể hay không cho Mộc Nhã một cái vòng tay…”
Giang Minh cười cười nói:
“Tưởng chuyện gì, cho.”
Nói xong cũng đưa cho Mộc Nhã một cái vòng tay y hệt của Vũ Băng, chỉ có điều của Vũ Băng là màu trắng có viền xanh da trời, của mộc nhã là viền màu xanh lá cây.
“Cám ơn Giang Minh.”
Mộc Nhã ngọt ngào nói, nàng liền hí hửng đeo cái vòng tay vào. Ngay khi đeo vào, sắc mặt Mộc Nhã biến đổi.
“Giang Minh, cái này…”
“Ngươi gọi ta Minh được rồi. Có chuyện gì vậy?”
“Ta cảm thấy toàn thân nặng thêm rất nhiều.”
“Ta tưởng Vũ Băng có nói cho ngươi về vòng tay công dụng rồi?”
Giang Minh khó hiểu quay sang nhìn Vũ Băng.
Vũ Băng lắc đầu nói:
“Ta cái gì cũng chưa nói.”
Giang Minh cười cười gật đầu. Sau đó giải thích cho Mộc Nhã kỹ càng.
Giang Minh cả buổi sáng cũng chỉ nhìn Mộc Nhã cùng Vũ Băng và Diệp Lỗi luyện tập. Hắn cũng chưa muốn cho Mộc Nhã công pháp, muốn theo dõi Mộc Nhã mấy ngày, qua đó tìm xem có công pháp nào thích hợp với nàng hay không.
Hai ngày sau, Giang Minh được Tĩnh Nguyệt gọi đến phòng làm việc của nàng. Trong phòng Giang Minh thấy được một vị sư thái khuôn mặt hiều hậu, đang ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-hiep-tieu-dao-luc/1576569/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.