“Bữa sáng đến rồi!”
Lâm Việt Thịnh bưng khay thức ăn ra, bên trong có món trứng gà đã được rán vàng óng, còn có chân giò hun khói và bánh mì.
Lê Quyên Quyên nhanh chóng rời khỏi, mượn cớ có việc để trốn đi, cô ấy cũng không muốn làm cái bóng đèn lớn một nghìn oát.
Quách Thanh Tú ngửi mùi bữa sáng thơm phức do hắn nấu, uống một ngụm sữa ấm.
“Thật không ngờ tôi lại có thể ăn bữa sáng do anh làm đó.”
Có đôi lúc, hạnh phúc tới quá đột ngột, tựa như một ảo giác, khiến cô cảm thấy ngoài tầm với.
“Khà khà, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ nấu bữa sáng như vậy cho cô.”
Lời yêu thương quan tâm như vậy được nói ra từ trong miệng của Lâm Việt Thịnh thật là dễ nghe.
Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô thử chủ động hôn lại hắn, hai người dần dần ngã xuống ghế salon.
Sáng sớm ánh mặt trời rực rỡ, nghỉ ngơi cả đêm, hai người đều tràn đầy tinh lực.
Lâm Việt Thịnh vén áo ngủ của Quách Thanh Tú lên. Cô không mặc áo trong, thân hình hấp dẫn mê người.
Lâm Việt Thịnh hôn lên điểm nhấp nhô của cô, đầu lưỡi hơi dùng lực, Quách Thanh Tú khó nén nổi liền phát ra tiếng rên rỉ.
Thời gian xuất phát của hai người bởi vì “bữa sáng” ngoài ý muốn lần này mà đã bị chậm trễ mất một tiếng.
Quách Thanh Tú thay xong quần áo, xe của Lâm Việt Thịnh đã đợi cô ở bên ngoài.
Đã từng tưởng tượng vô số lần đến cảnh tượng bước vào nhà họ Lâm, cuối cùng cũng thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi/402464/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.