Chỉ tiếc, trong khoảnh khắc cận kề cái chết, ông ta đã không thể thốt ra được những lời đó. Điều cuối cùng Antony thấy là gương mặt méo mó, thảm hại của chính mình phản chiếu trong đôi mắt bình thản, xinh đẹp của Lâm Thời.
Lâm Thời ra tay rất mạnh. Khi cậu buông tay, cổ Antony đã tách rời khỏi thân một cách kinh hoàng, giống như một xác sống trong phim kinh dị.
"Chết hẳn chưa?" Lâm Thời hỏi, phủi tay thật mạnh.
Charles tiến lên kiểm tra hơi thở của Antony, trầm giọng đáp: "Đã chết."
Lâm Thời vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn.
Hắn suy nghĩ một lúc, rút con dao găm buộc ở bắp chân, dứt khoát chặt đứt đầu của Antony.
Thật sự là ghê tởm.
Lâm Thời nhét cái đầu đó vào túi, thắt chặt lại: "Mang cái này về báo cáo công việc với lão đại, ai bảo ông ta dám khấu tiền công của tôi trong nhiệm vụ lần này."
Lại còn là một nhiệm vụ kinh tởm như thế này.
Mặc dù cũng coi như là vì dân trừ hại, nhưng Antony quá b**n th**. Lâm Thời cảm thấy sau khi trở về nhất định phải xin trợ cấp tinh thần từ Thiên Khải.
Đó là cả năm vạn tệ liên hành tinh cơ đấy.
Lâm Thời tính toán trong lòng, còn Charles đã bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Hắn kéo hai chang trai kia ra giữa phòng, đặt cạnh nửa phần thân thể còn lại của Antony, để đảm bảo rằng người ngoài vừa mở cửa sẽ nhìn thấy một "cảnh tượng bất ngờ" đầy kinh ngạc.
Nghĩ đến thôi đã thấy thú vị.
"Đi chưa?" Lâm Thời lén lút mở cửa sổ, tìm đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-kich-hon-loan-cua-ke-duoc-van-nguoi-me/2874644/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.