Lộ Khiết đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc bóng mượt của Hàn Dương Phong.
Cảm nhận được sự tác động, Hàn Dương Phong theo bản năng liền mở mắt rồi ngồi bật dậy, nhìn cô với vẻ lo lắng:"Lộ Khiết!"
Cô cười nhẹ rồi được sự giúp đỡ của anh mà ngồi dậy.
"Em cảm thấy thế nào rồi, vết thương có làm em bị đau không?"
Lộ Khiết lắc đầu:"Khá hơn nhiều rồi!"
"Anh xin lỗi chuyện tối qua."
"Không sao cả.
Dù gì, chuyện cũng do em gây ra, chưa tìm hiểu kỹ sự việc mà đã vội kết tội anh và lại còn lớn tiếng với anh nữa."
Qua lời nói này của cô, Hàn Dương Phong cảm thấy vô cùng an tâm.
Bởi vì anh nhận thấy, cô vẫn chưa nhớ ra điều gì.
Anh sờ nhẹ một bên má trắng mịn của cô, mỉm cười ôn nhu nói:"Em không sao là tốt rồi! Thật ra, có những chuyện trước đây, em không nên nhớ bởi vì anh sợ nó sẽ làm em đau."
Khóe môi Lộ Khiết giật giật, cô rất muốn nói thẳng ra nhưng lại cố kìm nén lại:"Anh ấy lại nối dối mình, nhưng anh ấy làm vậy để làm gì?"
Lộ Khiết cười nhẹ, nhìn vào đáy mắt sâu lắng của Tư Cảnh Nam:"Em hiểu rồi!"
"Ngoan lắm!" Hàn Dương Phong cong môi cười nhẹ rồi sau đó đưa tay chạm nhẹ lên vết thương trên trán đang được băng bó bằng một miếng dán y tế nhỏ:"Vết thương còn đau lắm không?"
Lộ Khiết lắc đầu.
"Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài làm việc.
Tiểu Ninh sẽ mang điểm tâm tới cho em."
"Ừm." Lộ Khiết khẽ gật đầu.
Hàn Dương Phong bước ra khỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-la-bac-si-phu-nhan/6634/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.