Chiếc rương có khoá nhưng không khoá.
Ánh mắt xanh kỳ bí của Bốc Công Trực chớp lên, hắn chầm chậm đặt tay lên miệng rương mà miệng cứ cười cười :
- Đây là món lễ... sống động, xin Vương Gia xem vật vui mà nhận cho...
Hắn nói chưa dứt thì trong điện đường vụt nổi lên nhiều tiếng kêu nho nhỏ...
Không phải tiếng kêu vì khen vật quí mà là tiếng kêu kinh ngạc...
Nắp rương đã được mở ra, món lễ chứa bên trong là một con người sống, một người con gái, mà lại là cô gái... trần truồng .
Cô gái nắm co ngửa trong rương, da thịt trắng hồng, đôi mắt khép, hở hai hàng mi cong vút...
Gò ngực lồ lộ trong nhịp thở đều hoà, đúng là dáng sắc của một thiếu nữ đang ngon trong giấc điệp.
Thuộc hạ của Khoái Lạc Vương gần như nín thở, họ hồi hộp vì món lễ bất ngờ, họ hơi ngạc nhiên vì "toà thiên nhiên" của người đẹp phơi bày lồ lộ và họ kinh hoàng không lường được hậu quả của màn "dâng lễ" này diễn biến ra sao...
Trầm Lãng , Chu Thất Thất , Hùng Miêu Nhi và Vương Lân Hoa thiếu chút nữa đã nhổm lên khỏi ghế, một phần vì "lễ vật" lạ lùng, nhưng cái chính là dáng sắc của người con gái trong rương...
Đúng là sắc của... Vương phu nhân .
Cũng may, và cũng lạ cái nét "mê lực" hớp hồn người của Vương phu nhân thì hình như nàng còn thiếu...
Nhưng rõ ràng, nàng có vẻ hao hao gương mặt của Vương phu nhân .
Vương Lân Hoa nhuốm mình tới hơn chút nữa...
Tiếng cười sang sảng của Khoái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-lam-tuyet-dia/285622/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.