Ngày hôm sau, bốn người bọn họ trừ Vương Hạo, đều bị cảm hết.
Vương Hạo có chút hả hê cười nhạo Chu Độ, lại bị Chu Độ châm biếm ngược lại một câu: “Xem ra cái câu ngu ngốc thì không bị cảm kia thật sự đúng nha.”
Vương Hạo lập tức nổi khùng.
Chu Độ cảm thấy điểm bất tiện duy nhất mà cảm mạo mang lại cho hắn chính là, hắn không thể hôn Hạ Nghiêu nữa, bởi vì cả hai người bọn họ đều đang nghẹt mũi.
Lúc này trong một gian phòng cuối cùng bên trong nhà vệ sinh, Hạ Nghiêu khóe mắt có chút hồng hai tay chống lên lồng ngực Chu Độ.
“Chúng ta phải trở về lớp rồi.”
Chu Độ lần đầu tiên ở trong trường hôn Hạ Nghiêu, cảm thấy kích động không chịu được. Ánh mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu, nhìn đôi môi đỏ lên vì bị mình chà đạp của Hạ Nghiêu, bất mãn lầm bầm nói: “Chỉ hôn có 30 giây.”
Hạ Nghiêu mang theo âm mũi đặc nghẹt mở miệng nói: “Đó là bởi vì bọn mình bị cảm.”
Chu Độ nghe thấy cậu nói vậy, lại cúi đầu hôn một cái lên khóe môi cậu, vừa gặm vừa lâm bầm: “Anh ghét cảm.”
Hạ Nghiêu bất đắc dĩ cười cười.
Tiết trời càng ngày càng lạnh, trận tuyết đầu tiên kèm theo kiểm tra cuối kỳ cùng nhau rơi xuống.
Lúc Hạ Nghiêu ra khỏi nhà không ngờ tới sẽ có tuyết rơi, sau khi thi xong định về nhà mới nhận ra mình không có đem theo dù. Bên ngoài tuyết rơi không lớn lắm, Hạ Nghiêu quay đầu nhìn Chu Độ ở trong lớp, phát hiện người kia đã chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-luon-nghi-toi-khong-yeu-em-ay/1053824/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.