Chu Độ giận đùng đùng trở về nhà, mẹ Chu đang ôm Chu Châu chọc cười con bé, đột nhiên nhìn thấy thằng con trai mình buồn bực chạy lên lầu.
“Chu Độ.” Bà đứng lên gọi một tiếng, “Con đưa Hạ Nghiêu về nhà chưa?”
Chu Độ mau lẹ “rồi” một tiếng, bước chân không ngừng chạy thẳng lên lầu.
Mẹ Chu cảm thấy có chút kỳ lạ, bà đưa Chu Châu trên tay sang cho người giúp việc, đi theo Chu Độ lên lầu.
Bà đi đến cửa phòng Chu Độ, đưa tay gõ gõ cửa phòng hắn, quan tâm hỏi han: “Con trai, làm sao vậy?”
“Không có gì.” Chu Độ buồn bực khó chịu trả lời.
“Không có gì con nhốt mình trong phòng làm gì, nhanh mở cửa ra.”
Bên trong không có tiếng động nào, ngay lúc mẹ Chu cho rằng Chu Độ sẽ không ra mở cửa cho bà, cửa vậy mà lại được Chu Độ ở bên trong mở ra.
Vành mắt có Chu Độ có chút đỏ.
Mẹ Chu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của con trai, bà vội vàng lách người đi vào trong phòng, sau đó trở tay đóng cửa lại, giọng nói dịu dàng nói: “Sao vậy, nói mẹ nghe xem.”
Chu Độ ương ngạnh không nói lời nào, mẹ Chu kéo con trai mình ngồi xuống cái ghế bên cạnh hỏi: “Cãi nhau với Hạ Nghiêu hả?”
Chu Độ vẫn không rên một tiếng, mẹ Chu trong lòng thở dài một cái. Con trai mình mà mình còn không hiểu sao, chắc chắn là lúc nãy trên đường đưa Hạ Nghiêu về nhà đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng mà điều làm bà cảm thấy kỳ lạ nhất là, đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-luon-nghi-toi-khong-yeu-em-ay/1053830/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.