Bảy giờ sáng thứ bảy, trước cổng trường đậu mấy chiếc xe buýt. Ánh nắng sớm xuyên qua hai tòa nhà cao to thẳng tắp, uể oải mà luồn qua cửa sổ xe rơi xuống trên người Hạ Nghiêu.
Thầy thể dục đang đứng ở cửa xe kiểm tra họ tên và lớp của những học sinh trên xe, Hạ Nghiêu ôm ba lô trước ngực, đờ người nhìn về phía cổng trường vắng vẻ.
Điện thoại di động để trong túi quần đồng phục rung lên vài tiếng, Hạ Nghiêu hồi phục tinh thần, lấy điện thoại ra, tiếng chuông từ từ lan ra trong xe.
“A lô.”
“Em ngồi chiếc số mấy?”
Hạ Nghiêu vươn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn rồi trả lời: “Em ở chiếc thứ hai.”
“Chốc nữa gặp.” Chu Độ nói xong liền cúp điện thoại.
Chẳng được bao lâu, Hạ Nghiêu nhìn thấy Chu Độ từ cửa trước của xe buýt bước lên, ánh mắt hai người vừa chạm, Hạ Nghiêu sắc mặt không kìm được có chút nóng lên.
Chỗ trống trên xe còn rất nhiều, nhưng Chu Độ liếc cũng không thèm liếc mấy chỗ ngồi kia một cái, trực tiếp đi đến bên cạnh Hạ Nghiêu ngồi xuống.
“Ăn sáng chưa?” Hắn vừa nói vừa lấy một hộp sữa từ trong ba lô ra, vặn nắp hộp rồi đưa đến tay Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu sửng sốt một chút, Chu Độ đem hộp sữa đẩy vào trong tay cậu: “Nhanh uống đi.”
Chờ cậu ngửa đầu uống một ngụm, Chu Độ mới lộ ra một nụ cười hài lòng. Hắn chỉ lớp sữa màu trắng ở trên môi Hạ Nghiêu nói: “Sao giống như con nít vậy?” Rồi chẳng ghét bỏ, trực tiếp lấy tay áo chà chà lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-luon-nghi-toi-khong-yeu-em-ay/1053838/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.