Nổi máu ghen?
Tôi thực sự chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Tôi và Lục Nguyên Đăng chẳng có quan hệ gì, tôi ghen cái gì chứ?
Cho dù nổi máu ghen, vậy cũng không tới lượt tôi.
Chỉ là, anh ta đột nhiên đến gần, làm rối loạn sự chừng mực của tôi.
Trái tim cũng không khống chế được mà đập mạnh dữ dội.
“Anh nghĩ nhiều rồi, em cũng quan tâm cuộc sống riêng của anh. Sợ anh lại bất lực, sợ ngày nào đó chết trên giường cũng không biết, dù sao em vẫn còn một khoản tiền lớn vẫn chưa trả anh.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh có bất lực hay không, em không phải rất rõ sao?” Đầu anh ta hướng về phía trước đụng nhẹ, lại cắn nhẹ vành tai tôi.
Sự tiếp xúc thân mật này khiến cả người tôi run lên, cả người như điện giật vậy, không thể động đậy.
Mà lúc này, cơ thể của anh ta dường như đã kề sát với cơ thể tôi, nửa người trườn lên giường. Tuy nói tay anh ta đặt ở đầu giường chống đỡ phần lớn sức nặng của anh ta, nhưng vẫn như muốn đè chết tôi.
Tên đàn ông này sao lại nặng như vậy chứ?
“Anh tránh ra được không, em sắp bị anh đè chết rồi.” Tôi đẩy ngọn núi này ra khỏi người, không chút động đậy.
Anh ta cười cười, không nói gì, người cũng không di chuyển.
“Anh này, anh đang làm gì thế?” Ngoài cửa, vang lên giọng nói nghiêm túc.
Tôi quay đầu nhìn, chị y tá bưng khay đứng ở cửa, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lục Nguyên Đăng.
Cứu tinh kìa!
“Chị y tá, tên này là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cua-luc-thieu/15326/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.